Bầu trời như sụp đổ khi tôi biết chắc vợ có người khác. Hai vợ chồng đã nói chuyện với nhau nhiều, không có cãi vã, không đay nghiến, chẳng dằn vặt nhau, chỉ có nước mắt. Đó là những giọt nước mắt của sự xót xa, đau đớn, luyến tiếc và cả sự lo lắng về cô con gái chung còn nhỏ. Em nói tôi là người chồng, người cha tốt, quan tâm và luôn hướng về gia đình, nhưng cuộc sống của em lại hướng về sự tự do trong cuộc sống cũng như trong tình yêu. Tình yêu sau khi cưới vẫn luôn tồn tại, chỉ là nó không còn được rạo rực, hoang dại như lúc yêu và nó thể hiện ở những biểu hiện khác mà vô tình vì cuộc sống thường ngày, tôi không nhận ra.
Dù tình yêu dành cho em vẫn còn, tôi đành gạt nước mắt chấp nhận để em ra đi. Tôi biết không nên níu kéo người phụ nữ đã không còn đặt trái tim về phía mình và gia đình nữa. Trong tôi rất hoang mang và chông chênh khi mình vừa đánh mất tình yêu, mất đi một thói quen với người sống cùng gần 10 năm nay. Cuộc sống sau này tôi cũng chưa nghĩ tới như nào nữa.
Thật may, khi biến cố xảy ra, chúng tôi lại có sự thống nhất và đồng thuận với nhau đến lạ. Từ việc sẽ chăm sóc, bù đắp cho con thế nào, ứng xử với xã hội và lo điều kiện cho cuộc sống mới ra sao. Tôi cũng thấy mình thanh thản phần nào. Trong tôi cứ văng vẳng câu nói của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: "Có những ngày tuyệt vọng cùng cực. Tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau".
Thành Nam