Sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo, ba mẹ lao động cực khổ để lo cho tôi và anh trai có được cái chữ như người ta, mục đích để không phải lao động chân tay như ba mẹ. Nghe vậy chắc mọi người sẽ nghĩ dù nghèo nhưng tôi được lớn lên trong tình yêu thương và có gia đình êm ấm. Nhưng không, tôi lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc. Để kiếm thêm tiền lo cho gia đình, ba tôi đi làm ăn xa, bi kịch bắt đầu từ đây. Mẹ mồ côi từ nhỏ, từ quê miền Trung theo anh trai mẹ vào Nam năm 8 tuổi. Đến năm 18 tuổi, mẹ gặp ba rồi kết hôn. Những năm đầu hôn nhân, mẹ theo ba về làm dâu. Do còn non dại lại không được người chỉ dạy nên mẹ không được lòng nhà chồng. Khi sinh anh trai tôi được vài tháng, mẹ ẵm con bỏ về sống với anh trai, ba tôi thấy vậy cũng xách đồ theo mẹ.
Những tưởng mọi chuyện cứ thế tốt đẹp nhưng kinh tế càng ngày càng khó khăn khi tôi chào đời, ba mẹ cãi vã ngày càng tăng. Ba quyết định trở về Sài Gòn (quê nội) làm ăn. Thời gian đầu đi đi về về buôn trái cây từ quê ra Sài Gòn, rồi sau đó ba làm luôn ở trên đấy, mỗi tháng về nhà vài ngày. Rồi ngày định mệnh cũng đến, mẹ nhận được tin từ dòng họ bên nội và người quen của ba mẹ rằng ba đang ngoại tình với một người phụ nữ vừa già vừa xấu hơn mẹ. Mẹ suy sụp, làm lớn chuyện. Ba cũng chẳng vừa, chửi bới anh chị em ruột của mình (chắc lúc đó ba nghĩ chuyện của mình thì đừng ai xía vào), hăm dọa người quen đã tố cáo ba ngoại tình. Ba cũng làm tôi có khoảng cách với bên nội, đến nỗi không hiểu được khái niệm tình thân là gì, dù trước khi xảy ra chuyện, hè nào ba cũng dắt anh em tôi về nội chơi.
Mẹ chỉ biết quanh quẩn bên con cái, ruộng vườn, không biết đi tìm và bắt ghen là như thế nào, chỉ có thể đay nghiến ba mà không có bằng chứng xác thực. Lúc ấy tôi cũng mơ hồ, cố lừa dối bản thân chắc chỉ là hiểu lầm, không muốn biết sự thật. Thế rồi tôi lớn lên trong một gia đình dù có đủ ba mẹ nhưng không đủ tình thương và sự quan tâm, không thể tâm sự và chia sẻ với bất kỳ ai trong nhà. Có thể do ám ảnh tâm lý nên tôi trở nên lầm lỳ, không muốn dựa dẫm, ương ngạnh và bướng bỉnh cùng với quyết tâm thoát nghèo cho bằng được.
Nhìn thấy mẹ để dành, chắt bóp từng đồng bạc lẻ, đức tính đó ngấm vào con người tôi từ khi nào chẳng rõ. Khi muốn chi tiêu một món đồ gì, hình ảnh mẹ tiết kiệm từng đồng hiện lên và tôi lại phải đắn đo rất kỹ trước khi chi tiêu một thứ gì. Thật sự điều đó rất mệt mỏi và ám ảnh. Đôi lúc cũng khá tủi thân khi nhìn chúng bạn cùng trang lứa, họ có gia đình hạnh phúc, có chỗ dựa, gia đình có điều kiện, nếu chẳng may sa chân lỡ bước còn có chốn để về, có nơi để dựa vào. Còn tôi, luôn đau đáu suy nghĩ nếu mình có vấn đề gì sẽ dựa vào ai, nhờ cậy được ai, đó cũng là động lực để tôi có thể tự đứng trên đôi chân của chính mình.
Cuộc hôn nhân túng thiếu, vợ chồng không tiếng nói chung, ba ngoại tình thì người có lỗi nhất là ba, nhưng trong đó cũng không thể phủ nhận một phần lỗi đến từ mẹ. Những từ ngữ và hành động của mẹ đã gián tiếp đẩy ba ra xa và sa vào vòng tay của người phụ nữ khác. Khi nhìn lại những chuyện đã qua, tôi không sợ hôn nhân, mà từ cuộc hôn nhân của ba mẹ tôi rút ra kinh nghiệm cho cuộc hôn nhân của chính mình.
Đến hiện tại, khi khẳng định được ba ngoại tình, tôi cũng không làm lớn chuyện. Ba mẹ giờ già rồi, mỗi người đều có cuộc sống riêng, cứ để ông bà sống sao thấy vui và thoải mái là được. Đương nhiên tôi sẽ là người lo chi tiêu cho ông bà hàng tháng. Khi tài chính dư giả, việc chi tiêu tôi không còn quá đắn đo, nhưng đức tính tiết kiệm trong tôi vẫn không hề thay đổi. Trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, trải qua vài mối tình, hiện tại tôi đã có gia đình nhỏ với nhóc tỳ gần hai tuổi, ở nhà lầu xe hơi, đầy đủ tiện nghi, 5 cái sổ đỏ, tài khoản tiết kiệm với 9 số 0. Đây là sự cố gắng của hai vợ chồng từ bàn tay trắng làm nên, không có bất kỳ sự hỗ trợ nào từ hai bên nội ngoại.
Tự sự cuộc đời mình không phải khoe khoang hay khoác lác mà để các bạn trẻ nếu có trong hoàn cảnh như tôi đừng buồn, đừng buông xuôi, hãy không ngừng cố gắng, sống tử tế rồi cuộc đời của các bạn sẽ khác. Mưa giông qua đi, cầu vòng sẽ xuất hiện.
Hồng Quyên